Trung Quốc có tới 5.000 năm lịch sử và trải qua nhiều triều đại khác nhau. Nhiều di sản văn hóa đã được bảo tồn tốt trong suốt nhiều năm. Một trong số đó là Tử Cấm Thành (nay là Cố Cung) ở Bắc Kinh. Ngày nay, địa điểm này là một địa điểm du lịch được yêu thích của cả du khách trong và ngoài nước.
Bảo tàng lớn nhất ở Trung Quốc, Tử Cấm Thành, cũng chứa nhiều bảo vật quý hiếm. Theo một số người, bất kỳ đồ vật nhỏ nào trong Cố Cung đều có giá trị và ý nghĩa sâu sắc. Cổ vật trong Tử Cấm Thành đều có thể mang lại lợi ích đáng kể, nhưng không phải ai cũng có thể phân biệt được giá trị của chúng. Chỉ vì sự thiếu hiểu biết đó, nhiều câu chuyện dở khóc dở cười đã xảy ra. Sự nhầm lẫn của lão Lưu dưới đây là một minh điển hình.
Câu chuyện diễn ra vào thời điểm Trung Quốc chấm dứt sự thống trị của chế độ phong kiến. Một trong những địa điểm được chọn để tu sửa lại sau đó là Tử Cấm Thành. Một ngày nọ, các công nhân đến Thục Phương Trai trong Tử Cấm Thành để dọn dẹp. Thục Phương Trai, trái ngược với các bộ phim, là nơi vua Càn Long nghỉ ngơi.
Người đàn ông họ Lý đang dọn dẹp cẩn thận nơi này đột nhiên phát hiện ra chiếc hộp được giấu dưới gạch lát nền. Anh ấy không biết rằng đó là tấm vải chứ không phải là thứ gì đó mà anh ấy đang cố gắng tìm kiếm. Anh để nó sang một bên. Những người khác sau đó quét đi và cho vào túi đựng rác.
Nhiều người bắt đầu nhặt rác gần Tử Cấm Thành vào thời điểm đó. Nhiều người hy vọng thần may mắn sẽ mỉm cười với họ vì trước đó đã từng có người nhặt được bảo vật trong đống đồ bỏ đi từ Tử Cấm Thành.
Lão Lưu có xuất thân nghèo khó, ông đã già yếu, có một người con trai nghiện rượu hoặc đập phá đồ đạc có giá trị trong nhà. Lão Lưu phải bươn chải lục lọi thùng rác ở Tử Cấm Thành. Ông nhủ thầm cái cửa sổ ở nhà đã vỡ mà không có tiền sửa chữa ngay bây giờ khi nhìn thấy vài mảnh vải vụn, có thể che lại được.
Bẵng đi nhiều năm, Trung Quốc bắt đầu quan tâm đến việc khôi phục các di tích văn hóa đã tồn tại trong dân gian. Mọi người ở cả nước đổ xô đi tìm kho báu. Lão Lưu cũng nhớ đến mấy mảnh vải rách, nhưng ông lại tin rằng chúng không có giá trị gì. Theo con trai ông, đống giẻ rách đó vẫn có thể bán được nếu nó được cho là có nguồn gốc từ Tử Cấm Thành và đã cũ. Anh ta ngay mang nó đến một cửa hàng đồ cổ để bán với giá 20 NDT (hơn 68.000 đồng). Anh ta rất vui vì thời đó, nhiều người chỉ kiếm được 10 NDT mỗi tháng.
Ông chủ tiệm đồ cổ nhận thấy đống vải cũ không có gì đặc biệt nên cất chúng vào hộp. Hộp đã bị bỏ đi theo thời gian. Vị chuyên gia khảo cổ vô tình đến cửa hàng này để tìm kiếm thứ gì đó đáng sưu tầm cho đến một ngày. Sau một ngày lục tìm, vị chuyên gia phát hiện ra những mảnh vải vụn nọ. Khi vừa nhìn thấy chúng, mặt ông nhanh chóng biến sắc hỏi chủ tiệm lấy những mảnh vải này ở đâu.
Chủ tiệm nói rằng ông chỉ mua 20 NDT từ người khác; không rõ nguồn gốc của chúng. Theo chuyên gia liền, những mảnh vải này thực chất là những bức của Lữ La Gia. Ông là đệ tử của sĩ nổi tiếng thời nhà Đường Ngô Đạo Tử. Chúng là một phần của bộ tranh "Thập bát La Hán tượng" (18 vị La Hán) và có tổng cộng 6 bức tranh. Một vị thái giám đã lấy trộm bức tranh và cất giấu nó bên dưới nền gạch cung điện.
Đáng tiếc, các bức tranh còn lại trong bộ sưu tập đã bị thất lạc. Theo một chuyên gia, những bức tranh này có giá ít nhất 400 triệu NDT (gần 1.400 tỷ đồng). Bảo vật quốc gia chính xác ở đây. Vị chuyên gia cũng đề nghị ông chủ tiệm giao các bức tranh này cho Bảo tàng Cố Cung để được bảo quản tốt hơn. Hiện tại, 6 bức tranh này đều đang được trưng bày trong bảo tàng.
Bổ ích
Xúc động
Sáng tạo
Độc đáo
Phẫn nộ
Cập nhật tin tức công nghệ mới nhất tại fanpage Công nghệ & Cuộc sống