Uy lực lợi hại của tiêm kích Su-57: Điều khiển UAV bầy đàn và tác chiến tự động

 

Máy bay tiêm kích Su-57 được thiết kế để hoạt động với các thiết bị bay không người lái (UAV) như “Okhotnik”. Sự tích hợp này cho phép phối hợp tấn công, trong đó Su-57 điều khiển một bầy UAV trinh sát hoặc tấn công. Theo FlightGlobal, “Okhotnik” có thể mang vũ khí hoặc hoạt động như một nền tảng cảm biến, tăng cường hỏa lực cho Su-57. Khả năng tương thích này làm tăng tính linh hoạt chiến thuật trong các tình huống chiến đấu phức tạp.

Tác chiến lấy mạng làm trung tâm

Tiêm kích Su-57 của Nga được trang bị các hệ thống tác chiến lấy mạng tiên tiến làm trung tâm, cho phép tích hợp với các hệ thống chỉ huy tự động. Máy tính trên máy bay và radar N036 Byelka hỗ trợ chia sẻ dữ liệu thời gian thực với các nền tảng khác. Theo Aviation Week, Su-57 sử dụng các hệ thống chỉ huy cho phép phối hợp với các đơn vị mặt đất và trên không, nhưng khả năng tích hợp này bị hạn chế do mạng lưới quân sự của Nga kém hơn so với NATO.

Ngược lại, F-22 sử dụng hệ thống MADL, đảm bảo liên lạc liền mạch với hệ thống chỉ huy và cảnh báo sớm trên không (AWACS) và các máy bay tiêm kích khác. Su-57 dựa trên các giao thức như “Strelets”, nhưng những giao thức này kém phát triển hơn, làm giảm hiệu quả của nó trong các hoạt động kết nối mạng phức tạp.

Tấn công phối hợp trên không, trên bộ và trên không

Su-57 được thiết kế cho tác chiến phối hợp, đặc biệt là thông qua tương tác với các UAV như “Okhotnik”. Nó có thể điều khiển các đàn UAV để trinh sát hoặc tấn công, tăng cường khả năng tấn công trên không. FlightGlobal lưu ý rằng Su-57 duy trì liên lạc với các hệ thống phòng không như S-400, giúp nó hiệu quả trong các cuộc tấn công phối hợp. Tuy nhiên, học thuyết an ninh mạng của Nga kém tích hợp hơn, hạn chế vai trò của Su-57 trong các hoạt động hỗn hợp.

Trái lại, F-22 được hưởng lợi từ cơ sở hạ tầng mạng tiên tiến của Mỹ, cho phép phối hợp tốt hơn trong các kịch bản chiến đấu 3 chiều. Theo Defense News, F-22 vượt trội trong chiến tranh lấy mạng làm trung tâm nhờ khả năng tích hợp hoàn thiện hơn.

Mức độ dễ nâng cấp

F-22 Raptor, được giới thiệu vào năm 2005, được thiết kế để chiếm ưu thế trên không trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh. Phần cứng của nó, mặc dù tiên tiến, nhưng lại hạn chế khả năng hiện đại hóa.

Theo Aviation Week, cấu ​​trúc của F-22 làm phức tạp việc tích hợp các cảm biến và vũ khí mới, vì hệ thống của nó được tối ưu hóa cho các nhiệm vụ cụ thể. Ví dụ, việc bổ sung các module radar hiện đại đòi hỏi những chỉnh sửa tốn kém. Su-57, được phát triển sau, có thiết kế linh hoạt hơn, cho phép nâng cấp trong tương lai, giúp nó thích ứng tốt hơn với các công nghệ mới.

Thiếu giao diện phần mềm mở để tích hợp với các hệ thống hiện đại

Máy bay F-22 dựa trên kiến ​​trúc phần mềm đóng, hạn chế khả năng tích hợp với các nền tảng mới như hệ thống không người lái hoặc mạng vệ tinh. Defense News lưu ý rằng hệ thống MADL của F-22 rất hiệu quả nhưng thiếu giao diện linh hoạt để tương thích với các công nghệ mới hơn được F-35 hoặc UAV sử dụng. Ngược lại, Su-57 sử dụng các giao thức mở hơn, tạo điều kiện kết nối với các nền tảng như “Okhotnik”, nâng cao khả năng mạng của nó.

Những trở ngại về hậu cần

Việc sản xuất F-22 bị ngừng vào năm 2011, giới hạn đội tàu bay này xuống chỉ còn 187 chiếc máy bay. Tạp chí Jane's Defence Weekly nhấn mạnh rằng điều này tạo ra những thách thức về hậu cần, vì phụ tùng thay thế đắt đỏ và việc bảo dưỡng ngày càng phức tạp. Về mặt chiến thuật, số lượng F-22 ít ỏi hạn chế sự hiện diện của chúng trong các hoạt động quy mô lớn. Su-57, mặc dù được sản xuất chậm, vẫn tiếp tục tiến hóa, đảm bảo khả năng sẵn sàng tác chiến cao hơn.

Tấn công lớn từ chiều sâu chiến lược

Trong một cuộc xung đột giả định, Su-57 phối hợp tấn công với UAV “Okhotnik” và các hệ thống tác chiến điện tử (EW). “Okhotnik” thực hiện trinh sát, nhận diện radar của đối phương, trong khi Su-57 sử dụng tên lửa Kh-59MK2 để tấn công chính xác. Các hệ thống tác chiến điện tử như "“Khibiny”gây nhiễu cho liên lạc của đối phương, tạo ra khoảng trống để tấn công.

FlightGlobal lưu ý rằng việc Su-57 tích hợp với “Okhotnik” cho phép tấn công đồng bộ, tăng hiệu quả chống lại các mục tiêu kiên cố. Khả năng mang vũ khí lớn mang lại cho Su-57 lợi thế trong các cuộc tấn công ồ ạt.

Su-57 có thể hoạt động từ độ sâu chiến lược nhờ tầm hoạt động 5.000km. Nó cất cánh từ các căn cứ xa xôi, tránh bị phát hiện sớm và sử dụng thùng nhiên liệu bên trong cho các nhiệm vụ kéo dài. Theo Aviation Week, tầm bay này cho phép Su-57 tấn công các mục tiêu sâu trong lãnh thổ đối phương, vượt qua giới hạn tầm hoạt động của các máy bay chiến đấu phương Tây. Các mấu cứng bên ngoài giúp tăng hỏa lực, mặc dù phải đánh đổi bằng khả năng tàng hình.

Tấn công hệ thống phòng không, thông tin liên lạc của đối phương

Su-57 nhắm mục tiêu vào hệ thống phòng không bằng tên lửa Kh-58UShKE, được thiết kế để phá hủy radar ở khoảng cách lên tới 245km. Tên lửa R-77M tiêu diệt các mối đe dọa trên không, trong khi hệ thống tác chiến điện tử (EW) phá rối thông tin liên lạc của đối phương. Tạp chí Jane’s Defence Weekly nhấn mạnh rằng sự kết hợp giữa vũ khí tầm xa và tác chiến điện tử (EW) giúp Su-57 hiệu quả trong việc xuyên thủng hệ thống phòng không, hỗ trợ những cuộc tấn công tiếp theo của các nền tảng khác.

Tương lai tác chiến hàng loạt

Su-57 mở ra một mô hình mới về ưu thế trên không, tập trung vào tính linh hoạt và hỏa lực mạnh mẽ. Thiết kế của nó kết hợp khả năng tàng hình, tầm bay xa 5.900km và khoang vũ khí lớn, cho phép tấn công đồng thời các mục tiêu trên không và trên bộ.

Theo Aviation Week, Su-57 được thiết kế để thống trị các chiến trường phức tạp, sử dụng các tên lửa tầm xa như R-77M và Kh-59MK2. Khái niệm này vượt ra ngoài ưu thế trên không truyền thống, nhấn mạnh vào các hoạt động đa năng. Tuy nhiên, tiết diện phản xạ radar cao hơn 0,5m2 so với F-22 làm hạn chế hiệu quả tàng hình của nó trong các khu vực tranh giành quyết liệt.

Chuyển từ hoạt động đơn lẻ sang tác chiến tập thể

Su-57 phát triển từ một máy bay chiến đấu độc lập thành một yếu tố chủ chốt trong các bầy đàn lấy mạng làm trung tâm. Việc tích hợp với UAV “Okhotnik” cho phép phối hợp tấn công, trong đó máy bay không người lái thực hiện trinh sát hoặc tấn công.

FlightGlobal lưu ý rằng Su-57 có thể điều khiển các bầy đàn, chia sẻ dữ liệu thông qua các hệ thống như “Strelets”. Điều này giúp tăng cường tính linh hoạt chiến thuật, nhưng cơ sở hạ tầng mạng của Nga lại tụt hậu so với các hệ thống phương Tây, giới hạn tiềm năng đầy đủ của nó. Mặc dù vượt trội về khả năng tích hợp mạng, máy bay F-22 bị hạn chế bởi phần mềm đóng và việc ngưng sản xuất.

Su-57 mang đến một khái niệm sáng tạo cho chiến tranh ồ ạt thông qua khả năng tích hợp bầy đàn và tính linh hoạt, nhưng F-22 vẫn giữ được lợi thế về độ chính xác lấy mạng làm trung tâm.

Xem thêm:

>> Nga sẵn sàng chia sẻ công nghệ hạt nhân, chống “chủ nghĩa thực dân công nghệ”

>> Tiêm kích Đức và Thụy Điển chặn máy bay quân sự Nga trên Biển Baltic

Cập nhật tin tức công nghệ mới nhất tại fanpage Công nghệ & Cuộc sống