Hệ thống Tiếp nhiên liệu trên không thế hệ tiếp theo (NGARS) là một chương trình của không quân Mỹ được thiết kế nhằm triển khai một nền tảng máy bay tiếp nhiên liệu tàng hình mới. Đây là kết quả của sự thay đổi trong bối cảnh sức mạnh không quân thế kỷ 21, với mức độ bị quan sát thấp đóng vai trò tối quan trọng trong bảo đảm khả năng sinh tồn của máy bay trước radar và hỏa lực đối phương. Do vậy, về lý thuyết, NGARS sẽ mang lại những tiến bộ đáng kể trong năng lực tiếp nhiên liệu trong lúc duy trì yếu tố tàng hình trước radar của đối phương.

Nhân tố thúc đẩy chương trình NGARS, cũng như tất cả các sáng kiến máy bay tàng hình khác của quân đội Mỹ, chính là sự tinh vi ngày càng gia tăng của các hệ thống phòng không Nga và Trung Quốc - những hệ thống này hiện có khả năng bắn tầm xa chính xác. Các máy bay tiếp nhiên liệu từ thời trước của không quân Mỹ như KC-135 Stratotanker và KC-10 Extender không còn phù hợp cho các tình huống chiến đấu với những đối thủ gần ngang tầm. Mặc dù những máy bay tiếp nhiên liệu thế hệ cũ này đã phục vụ tốt cho quân đội Mỹ, giúp họ phóng chiếu sức mạnh ra toàn cầu, nhưng đặc điểm cồng kềnh và lộ liễu của những cỗ máy bay này lại khiến chúng kém hiệu quả trong môi trường xung đột, nơi chúng có thể dễ dàng bị phát hiện và bắn hạ. NGARS chính là câu trả lời mới cho thực trạng này.
Khác biệt chính của NGARS với các máy bay tiếp nhiên liệu hiện có
NGARS được thiết kế để hoạt động ở những nơi mà các máy bay đời cũ không thể hoạt động: Trong không phận xung đột, nơi radar của đối phương đang tích cực tìm kiếm máy bay tiếp nhiên liệu. Theo đó, khung máy bay mới dự kiến sẽ tích hợp hình dạng khó bị phát hiện vay mượn từ các tiêm kích cơ thế hệ thứ 5 (chẳng hạn như F-22 Raptor và F-35 Lightning II) và oanh tạc cơ tàng hình sắp ra mắt (B-21 Raider). Với các bề mặt pha trộn, cấu trúc đuôi nghiêng và các cửa hút gió ngầm để giảm tiết diện phản xạ radar (RCS), NGARS sẽ sử dụng tổng hợp những bài học kinh nghiệm từ thiết kế máy bay tàng hình thế hệ trước. Vật liệu hấp thụ radar (RAM) và thiết kế tập trung vào giảm tín hiệu hồng ngoại (IR) sẽ giúp NGARS giảm thiểu tín hiệu phản xạ radar. Kết hợp những đặc điểm này lại sẽ cho phép NGARS bám sát máy bay tấn công tàng hình trong không phận đòi hỏi phải tàng hình thay vì bay lảng vảng cách xa địa điểm hàng trăm kilomet để bảo đảm khả năng sống sót cao hơn.
Tất nhiên, thiết kế NGARS không thể chỉ dựa vào khả năng tàng hình. Khung máy bay phải bảo đảm chức năng của một máy bay tiếp nhiên liệu - với khả năng tiếp nhiên liệu một cách bền bỉ với dung tích lớn. Theo đó, các kỹ sư đang cân bằng tải trọng với các tính năng tàng hình và khả năng chứa nhiên liệu bên trong, tạo ra một nền tảng có hiệu quả và bảo đảm sống sót. Việc kết hợp rất nhiều khía cạnh hoạt động dường như không tương thích với nhau này là điều bất khả thi trong những năm trước đây, nhưng thiết kế NGARS lại khả thi nhờ vào những tiến bộ trong khoa học vật liệu (đem lại những vật liệu composite nhẹ) và động cơ thế hệ tiếp theo.
NGARS mở rộng không gian tác chiến của không quân Mỹ
Hệ thống mới này sẽ cho phép không quân Mỹ tái định hình chiến thuật. Thay vì các đường bay tiếp nhiên liệu cứng nhắc, lỗi thời (cần thiết cho duy trì sự sống còn của máy bay), NGARS dự kiến sẽ bám theo các đội hình tấn công sâu hơn vào không phận đối phương, nhờ đó giảm khoảng cách mà máy bay tiêm kích và máy bay ném bom tàng hình phải bay trước khi tiếp đầy nhiên liệu.
Khả năng này là đặc biệt có giá trị trong một không gian chiến đấu rộng lớn và trải rộng ra, thí dụ ở một khu vực nào đó như Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương, nơi các hoạt động tác chiến phụ thuộc vào máy bay tiếp nhiên liệu truyền thống sẽ bị giới hạn về phạm vi hoạt động.
Và giống như tất cả các máy bay hiện đại, NGARS sẽ tích hợp hệ thống liên lạc và kết nối tiên tiến, trên thực tế đóng vai trò một nút dữ liệu liên kết với tất cả các phương tiện khác trong khu vực. Về bản chất, NGARS sẽ không chỉ là một máy bay tiếp nhiên liệu mà còn là một trung tâm thông tin, phục vụ một mục đích chính thứ hai.
Tất nhiên, tất cả những lợi ích này vẫn chỉ trên lý thuyết. Trước đây, người ta chưa từng chế tạo máy bay tiếp nhiên liệu tàng hình. Chi phí và độ phức tạp của một dự án như vậy là rất lớn. Giới phê bình cho rằng việc tiếp nhiên liệu có thể được thực hiện đầy đủ và tiết kiệm về chi phí bằng máy bay tiếp nhiên liệu tầm xa và phi cơ không người lái. Tuy nhiên, các nhà hoạch định của không quân Mỹ, vốn thường ủng hộ công nghệ tiên tiến nhất, lại mong muốn có một máy bay tiếp nhiên liệu vừa có thể hộ tống nhóm máy bay tấn công bay sâu vào trong lãnh thổ đối phương vừa không bị lạc hậu trong nhiều thập kỷ tới.
Xem thêm:
>> Tổng thống Trump gây sức ép với Nga và Trung Quốc để chấm dứt xung đột Ukraine
>> Xung đột Nga - Ukraine sẽ còn kéo dài?
>> Không quân Mỹ thay đổi tư duy tác chiến, chú trọng UAV và sân bay dã chiến
Cập nhật tin tức công nghệ mới nhất tại fanpage Công nghệ & Cuộc sống
Nguồn tin: vov.vn
Tham gia bình luận