Hai anh em Đặng Ngọc Minh Tân (12 tuổi) và Đặng Ngọc Minh Hưng (10 tuổi) ở khu vực Phong Điền, thành phố Cần Thơ, vẫn ngày ngày đêm đến trường theo đuổi giấc mơ chinh phục con chữ của mình. Họ nỗ lực không ngừng, không chịu khuất phục trước số phận.
Hai anh em sinh ra từ bệnh tật
Đặng Ngọc Minh Tân, con đầu lòng của anh Đặng Bá Tùng và chị Đào Ngọc Đào, sau khi kết hôn được hai năm, được vui mừng chào đón. 3 tháng sau, khi niềm vui chưa được bao lâu, bé bắt đầu biểu hiện những biểu hiện bất thường, 2 chân không thể chồi đạp. Tân vẫn ngồi yên một chỗ và không thể vận động như bao đứa trẻ khác khi bé được 6 tháng tuổi mặc dù gia đình đã tập cho bé ngồi xe đi.
Gia đình đã quyết tâm đưa Minh Tân đi khám tại Trung tâm Chỉnh hình và Phục hồi chức năng Cần Thơ khi em tròn một tuổi. Các bác sĩ đã đề nghị tập trị liệu cho em ở đây. Tuy nhiên, sau một đến hai năm tập trị liệu, tình hình cũng không tiến triển.
Gia đình đưa bé lên TP. Hồ Chí Minh để điều trị sau khi phát hiện ra điều này. Ngoài ra, các bác sĩ của Bệnh viện Nhi đồng 1 và Nhi đồng 2 định hướng cho bé tiếp tục tập trị liệu. Sau đó, gia đình tạm ngừng tập trị liệu mà cho bé về nhà vì Tân đến tuổi đi học.
Tuy bi kịch chưa dừng lại ở đó; đến bé thứ hai của hai vợ chồng - bé Minh Hưng - cũng mắc bệnh tương tự, khiến gia đình vốn khó khăn nay càng khó khăn hơn.
Thương các con, chị Đào gác lại công việc, ở nhà để chăm sóc hai đứa trẻ, dành toàn bộ thời gian và nỗ lực để đưa chúng đến trường. Ngoài ra, bố của hai em đi làm công việc phụ hồ.
Mỗi tháng chỉ trông chờ vào đồng lương ít ỏi, bấp bênh từ công việc này của bố và một khoản trợ cấp nhỏ cho những khuyết điểm nhỏ. Mặc dù hoàn cảnh khó khăn là thế nào, bố mẹ của các em vẫn cố gắng hết sức để cho 2 anh em được đi học đàng hoàng.
Gia đình nhỏ phải chắt chiu từng đồng để sống qua ngày, không thể tiêu sài hoang phí hoặc vay mượn ai.
"Những lúc tôi và anh Tùng ốm đau hoặc có chi phí phát sinh khác, chúng tôi chỉ dám vay tiền và hỏi ý kiến người thân trong gia đình. Còn không thì sống dựa vào tiền trợ cấp của Nhà nước; có bao nhiêu sài bấy nhiêu.
Tôi sợ mình làm nợ sẽ không thể trả nổi vì tôi biết hoàn cảnh của chính mình cũng khó khăn như thế. "Chỉ dám chi tiêu số tiền chồng làm được cộng với trợ cấp của Nhà nước để sống qua ngày." Đào chia sẻ.
Mặc dù cuộc sống có khó khăn nhưng tình yêu thương của anh chị dành cho các con là vô bờ bến. Cha mẹ của hai đứa con như vậy, Tân và Hưng, luôn cố gắng tìm cách điều trị hết bệnh viện này đến bệnh viện khác nhưng không thấy tiến triển.
Anh chị dần dần phải chấp nhận và chỉ còn biết lo cho các con được đến đâu hay đến đó. Cô Đào chỉ mong có một người hướng dẫn đi đúng hướng để chữa bệnh cho con mình và khao khát cho con mình được mạnh mẽ như bao đứa trẻ khác.
Cả Minh Tân và Minh Hưng đều ngoan ngoãn vì biết ơn bố mẹ sớm tối của họ. Riêng Minh Tân là anh lớn nên nhường nhịn em và chia hết đồ chơi của mình cho em trai. Ngoài ra, cậu bé đã cố gắng rất nhiều trong học tập, được thầy cô khen ngợi và yêu quý.
Đôi chân khuyết tật không thể cản trở ước mơ của 2 anh em
Được đến trường đi học là niềm vui lớn nhất của hai cậu bé này. Mặc dù việc đến trường cũng khó khăn khi phần lớn phụ thuộc vào mẹ. Cô Đào phải lặn lội đưa 2 con đi học hàng ngày trên chiếc xe lăn, cả đi lẫn về là 8 lượt.
Để đưa đón em đến trường hàng ngày, mẹ vừa là đôi chân vừa là đôi vai. Đến hè năm 2022, gia đình chắt chiu đã tích lũy được một khoản tiền nhỏ để mua một chiếc ô tô, giúp việc đưa đón trở nên dễ dàng hơn.
Cô Đào kể lại: "Nhiều lần tôi hỏi con: "Con lớn quá rồi mẹ cho con nghỉ nha? Con nói: "Mẹ ơi, mẹ cho con đi học đi, con đi học có bạn con vui." Thấy được con ham học quá và cũng vì thương con nên từ đó chị Đào cố gắng hết sức để con đến trường mặc dù việc đưa đón vất vả.
Cô Phạm Thị Mộng Kha, giáo viên chủ nhiệm lớp 4A của Trường TH Nhơn Ái 2 ở huyện Phong Điền, nói rằng Hưng tiếp thu rất nhanh và nổi bật nhất là môn Toán học. Ngoài ra, tiếng Việt hoặc một số môn khác được dạy ở mức độ vừa phải.
"Bé rất ham học và chịu khó làm bài tập mà cô giáo chủ nhiệm giao cho, và nhiệm vụ về nhà nào cũng hoàn thành tốt. Ngoài ra, khi học tiết Âm nhạc, mỹ thuật Hưng rất năng động và chủ động phát biểu. Đặc biệt, cô Kha nói rằng cô không hề mặc cảm mà vô tư nói chuyện với các bạn trong lớp.
Theo hiệu trưởng Trường tiểu học Nhơn Ái 2 (huyện Phong Điền) Bùi Văn Hoàng, khi tiếp nhận trường hợp của các em, nhà trường đã chỉ đạo cho các giáo viên chủ nhiệm quan tâm, tạo điều kiện cho các bé học tập. Từ chỗ ngồi, tư thế ngồi,...để giúp các bậc cha mẹ dễ dàng đưa con đến trường. Từ đó, thúc đẩy động lực của các em đến trường học tập.
Ước mơ của Minh Tân, không giống như những đứa trẻ cùng tuổi khác, không phải là mong có đồ chơi mới mà chỉ mong mình nhanh lớn để có thể chăm sóc cho bố mẹ và chia sẻ những gánh nặng mà bố mẹ đang gánh trên vai. "Con quyết tâm học giỏi, mai sau con lớn con chăm sóc cha mẹ." - Minh Tân nói.
Hai em Minh Tân và Minh Hưng đã có thể tiếp cận trường học, phấn đấu học tập không ngừng với ước mơ sau này đỡ đần lại cho cha mẹ từ tình yêu thương của cha mẹ cùng sự giúp đỡ, hỗ trợ hết mình từ phía nhà trường, thầy cô, bạn bè.
Mặc dù đôi chân của Minh Tân không thể đi được, đôi bàn tay chỉ đủ sức cầm bút, hai anh em vẫn không ngừng cố gắng, học thêm kiến thức để một ngày nào đó không xa hai em có thể thực hiện được ước mơ của mình.
Cập nhật tin tức công nghệ mới nhất tại fanpage Công nghệ & Cuộc sống
Nguồn tin: soha.vn
Tham gia bình luận