Chuyện tình cảm động của đôi vợ chồng "xế chiều" ở xóm chạy thận

Chuyện tình cảm động của đôi vợ chồng "xế chiều" ở xóm chạy thận

Sự quan tâm không ngừng dành cho nhau luôn là điều quý giá nhất trên đường đời. Câu chuyện về người đàn ông ngoài 70 tuổi chăm sóc vợ - Bà Nguyễn Thị Hợi, 8 năm ở xóm chạy thận đã chứng minh điều đó.

Trong cuộc hành trình chạy thận đầy thử thách, ông đã vượt qua những trở ngại để chăm sóc người vợ của mình.

Hai vợ chồng già gắng gượng vượt qua bệnh tật

Trời ở Hà Nội trở nên nồm ẩm hơn vào những ngày giữa tháng 4. Xóm chạy thận nằm trong ngõ 121 Lê Thanh Nghị càng gợi lên mùi ẩm mốc của rêu phong. Ông Cao Văn Diệm (ngoài 70 tuổi) tiếp tục miệt mài hàng ngày chăm sóc vợ mình trong căn nhà chưa đầy 10m2 mà mùa đông thì lạnh co ro còn mùa hè thì nóng như lò than.

Đầu những năm 90, bà Hợi phát hiện mình mắc bệnh suy thận, nhưng ngày đó gia đình cô còn nghèo nên vợ chồng cô chỉ lên bệnh viện khi có nhu cầu. Cô quyết định rời quê hương ở huyện Ứng Hoà vào năm 2015 để chạy thận tại bệnh viện Bạch Mai cho đến khi bệnh tình trở nặng.

Ông Diệm đã bỏ công việc làm nông ở quê vào năm 2020 khi sức của bà suy giảm đáng kể và không thể thực hiện các công việc lặt vặt được nữa để dành thời gian chăm sóc bà.

Mặc dù có ba cô con gái, bà Hợi ít khi nhờ cậy đến họ vì bà biết rằng con gái lấy chồng còn trăm nghìn thứ phải lo toan: "Các con gái đã có gia đình đều bận rộn chăm lo cho cháu, lo cho bố mẹ nhà chồng, bố mẹ đẻ thì hạn chế thôi."

Ông Diệm khuyên gia đình nên tiết kiệm từng đồng một trong những tháng ngày chăm sóc bà. Tiền thuê nhà hàng tháng là 1,3 triệu đô la, nhưng tiền điện hàng tháng cao hơn 2 triệu đô la. 60 đến 70 nghìn đô la tiền ăn được chi tiêu mỗi ngày. Con cái gửi một ít hàng tháng mỗi đứa, sau đó chúng vay mượn thêm một người thân làng xóm để sống qua ngày.

Không những vậy, thuốc và chăm sóc y tế tốn rất nhiều chi phí. Thuốc tốn hàng trăm hoặc hàng triệu mỗi lần. Ngoài việc chi tiền cho các tiện nghi y tế như xét nghiệm, máy móc,... nỗi lo về tiền bạc đang ngày ngày gây áp lực lên cả ông và bà khi họ già đi.

Mọi người trong xóm chạy thận đều khó khăn và hoàn cảnh nên ông bà phải tự túc, có xin cũng chỉ xin một lần. Do đó, ông bà ăn uống rất dè dặt và tiết kiệm, thỉnh thoảng hiếm khi có một miếng thịt để ăn.

Ân cần chăm bà không để con cái phải lo

Ông Diệm trở nên trầm tư khi nhớ lại người vợ của mình trong bao năm đầu ấp tay gối. Ông biết bệnh tình của bà đang ngày càng trở nặng nên cần chạy thận ba lần mỗi tuần một lần vào thứ Hai, thứ Tư, để duy trì sức.

Mặc dù ông biết rằng mình đã hơn 70 tuổi và sức cũng không thể làm được nhiều việc, nhưng ông không ngần ngại bất cứ điều gì để làm cho bà có thể lên.

Những người cao tuổi phải chờ chạy thận trong bệnh viện thực sự là một thách thức đối với ông bà Hợi. Đôi khi thời gian chờ đợi có thể rất lâu, đặc biệt là khi bệnh viện bận rộn hoặc có nhiều bệnh nhân cần được chăm sóc. Việc chờ đợi lâu dài gây ra sự bất tiện, căng thẳng và vô cùng mệt mỏi cho cả ông và bà.

"Tại thời điểm trái nắng trở trời thì mệt mỏi, khó chịu; trời nắng còn đỡ. Trời mưa thì...nhức chân, nhức tay, khó chịu vô cùng. Cô tâm sự. "Đêm hôm trước, nó ngứa ngáy, ngứa chân, ngứa tay, buồn bã không thể ngủ được.

Bà Hợi không chỉ bị bệnh thận mà còn mắc nhiều bệnh khác như bệnh tim, huyết áp không ổn định, đau nhức đầu và người,... do uống nhiều thuốc, người bà thỉnh thoảng bị nóng, ngứa và ruột gan bị tổn thương. Mặc dù đôi khi khó chịu khi bà cáu gắt vô cớ, nhưng ông vẫn kiên nhẫn bên cạnh bà và chăm sóc tận tình, để ý đến bà từng chút một.

Theo bà Hợi, "Tôi cũng được ông chăm nên nó cũng đỡ bao nhiêu rồi được cái có ông, ông chăm được nên cũng mừng."

Đằng đẵng 3 năm ở Hà Nội, ông dậy từ sớm để chuẩn bị bữa sáng cho bà. Mặc dù thiếu thốn nhưng ông thường xuyên nấu món ăn thay đổi cho bà để bà dễ ăn, sợ bà mệt mỏi nên ông hay xoa chân tay cho bà. Khi bà mệt mỏi nằm nghỉ, ông luôn ngồi cạnh để hỏi han.

Anh tranh thủ đi giặt, phơi quần áo cho nhanh khô, kiểm tra đồng hồ đã hơn 11h, sau đó bật ra đầu ngõ để mua một ít dưa và thịt để về cải thiện bữa tối cho bà. Hôm nay trời đã hửng nắng.

Tranh thủ xong bữa, trong khi cô ấy đang thư giãn, ông Diệm lại nhẹ nhàng ra bể nước rửa bát đũa và quét dọn phòng. Anh ta giải thích rằng không mấy khi ngủ trưa, bình thường anh ta sẽ ngồi phía cuối giường để trông bà ngủ và chờ đến giờ để gọi bà dậy để sang viện.

Ông lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn đó, bất kể trời mưa hay nắng. 2h chiều đưa bà vào viện, tranh thủ về nhà và chuẩn bị bữa cơm chiều đưa qua để cho bà ăn đúng bữa. Sau khi kết thúc buổi chạy thận kéo dài 7h tối, ông lại thuê xe ôm cho bà về trước rồi mình đi bộ về sau.

"Chỉ mong rằng làm sao để bà không mệt mỏi và phần nào có thể hỗ trợ được là tôi đã vui rồi. Tôi có tuổi rồi...hơn 70 rồi. Vươn lên chính mình khó khăn lắm, không vươn được. chia sẻ.

8 năm đồng hành với nhau để chống lại bệnh tật, 3 năm ông bỏ quê lên Hà Nội để chăm sóc bà, thời gian đó khó có thể nói hết những vui buồn, những lúc sóng gió. Bà Hợi chỉ đơn giản là muốn nhanh chóng vượt qua cơn đau trong mình và cùng ông đi hết chặng đường tình nghĩa. Cô không nói nhiều về ông, nhưng cô biết rằng tình cảm ông dành cho cô có lẽ sẽ đáng yêu hơn tất cả những lời tụng ca.

Cập nhật tin tức công nghệ mới nhất tại fanpage Công nghệ & Cuộc sống

Nguồn tin:

 

Tham gia bình luận