Những bài văn hay của học sinh về bác sĩ nên đọc trong ngày 27/2

Những bài văn hay của học sinh về bác sĩ nên đọc trong ngày 27/2

Hôm nay, trong Ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/2, ngày để tôn vinh những y bác sỹ quanh năm cứu chữa, thăm khám và chăm sóc cộng đồng, rất nhiều những lời chúc tốt đẹp và ý nghĩa đã được gửi đến họ. Trên Facebook chúng ta cũng có thể cảm nhận điều đó.

Bên cạnh đó nếu tìm kiếm trong ngày này chúng ta có thể đọc thấy không ít những bài văn hay của các bạn học sinh khi được ra đề bài viết về các y bác sỹ. Những bài văn như vậy rất phù hợp để đọc và cảm nhận trong ngày kỷ niệm 27/2.

b1-nhung-bai-van-hay-ve-bac-sy-trong-ngay-thay-thuoc-viet-nam-27-2.jpg

Nhân Ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/2, nếu tìm kiếm trên mạng chúng ta có thể đọc thấy không ít những bài văn hay của các bạn học sinh khi được ra đề bài viết về các y bác sỹ.

Những bài văn hay về các y bác sỹ nhân Ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/2

Bài mẫu 1

Mỗi chúng ta ai cũng có một ước mơ của riêng mình, bản thân em cũng có một ước mơ của mình. Một ước mơ mà em muốn theo đuổi tới suốt cuộc đời này đó chính là trở thành bác sỹ được chữa bệnh cứu giúp cho mọi người xung quanh mình.

Dù em biết rằng việc thi đậu vào trường đại học y khoa là vô cùng khó khăn, nhưng em tin nếu chúng ta kiên trì, nhẫn nại, cần cù thì nhất định ước mơ sẽ thành hiện thực. Khi em nhìn thấy những người thân của mình, nhất là bà của em đau ốm từng đêm không ngủ được, khiến em vô cùng buồn bã.

Mẹ em và những người thân gia đình đã tìm đủ mọi cách chạy chữa cho bà nhưng mọi thứ đều vô nghĩa. Bà em vẫn không qua khỏi. Ngày bà ra đi em đã luôn nghĩ giá như mình có thể làm được gì cho những người thân của mình bớt đau đớn.

Em ước mơ mình sẽ trở thành một bác sỹ, ước mơ làm bác sỹ sẽ giúp em có thể định hướng tương lai nghề nghiệp của mình sau này, đánh thức sự nỗ lực vươn lên vượt qua những khó khăn em gặp phải trong quá trình học tập.

Em biết trong cuộc sống sẽ luôn có những khó khăn, thử thách tồn tại cản bước chân đi tới của chúng ta. Nhưng nếu chúng ta vượt qua được những khó khăn đó thì mọi điều sẽ trở nên nhỏ bé. Con đường tiến tới ước mơ sẽ trở nên rộng mở hơn bao giờ hết.

Em thấy rằng ở trên đất nước chúng ta, ở những vùng sâu vùng xa biên cương hải đảo xa xôi, vẫn còn nhiều nơi con người không được tiếp cận với nền y học hiện đại. Ở những nơi đó đói nghèo lạc hậu vẫn còn đeo bám.

Những nơi đó họ cần có những bác sỹ của mình, những người lương y chân chính luôn lấy tính mạng của bệnh nhân là mục tiêu sống hàng đầu.

Và có biết bao nhiêu bác sỹ một ngày ngủ không quá 5 giờ đồng hồ, cơm ăn không đúng giờ, mỗi ngày họ phải đối diện với biết bao nhiêu căng thẳng, khó khăn trong công việc, những ca bệnh khó khăn, căng thẳng.

Trên con đường thành công không bao giờ có dấu chân của những người lười biếng, hèn nhát. Vì vậy, để thực hiện được ước mơ của mình, chúng ta cần phải nỗ lực vượt khó, khi thất bại thì phải kiên cường đứng lên, bởi không có sự thành công nào đến một cách dễ dàng cả.

Và ước mơ trở thành một bác sỹ giỏi cứu chữa cho bệnh nhân nghèo của em sẽ còn mãi. Đó chính là mục tiêu để em học tập, cố gắng trên con đường chinh phục đỉnh cao tri thức của mình. Dù em biết rằng mỗi chúng ta không nên chinh phục mọi thứ vì thành công mà hãy chinh phục khó khăn để trở thành người có ích cho xã hội.

Em cũng muốn mình sẽ trở thành một người có ích.

Bài mẫu 2

Khi được hỏi về định hướng nghề nghiệp tương lai của mình, em thường chỉ nghĩ sau này mình sẽ cố gắng trở thành bác sỹ, vì em thấy đó là nghề thật đáng trân trọng. Hình ảnh các y bác sỹ khiến em rất cảm phục, và một trong số đó là bác sỹ Lê Thị Thanh Xuân, người đã trực tiếp chăm lo, săn sóc bệnh cho Nội của em hồi Nội nằm điều trị ở bệnh viện.

Bác sỹ Xuân có dáng người thanh tú, khuôn mặt hình trái xoan, mái tóc đen nhánh luôn buông xõa xuống bờ vai, đôi mắt tròn và vẻ mặt luôn tươi tỉnh. Bác sỹ Xuân mặc một chiếc áo khoác trắng dài đến đầu gối và đội chiếc mũ trắng, dáng đi nhanh nhẹn, hoạt bát.

Ngay buổi đầu tiên Nội em nhập viện, bác sỹ đã ân cần thăm hỏi bệnh tình của Nội, đỡ Nội nằm xuống, cẩn thận sửa lại nệm, gối, lấy chiếc mền đắp lên người Nội như một người con chăm sóc cha, rồi bác sỹ quay lại nói với người y tá của mình, chuẩn bị dụng cụ để đo nhiệt độ cho Nội.

Bác sỹ dặn đi dặn lại: "Cụ giữ ống nhiệt kế cho chặt, mười lăm phút sau cháu xin lại". Chăm sóc Nội em xong, bác sỹ đi sang giường bệnh khác để thăm bệnh cho một bác đã lớn tuổi. Trong khi làm, nhìn gương mặt bác sỹ thật hiền từ, nhân ái.

Xong việc bác sỹ ân cần nói với bệnh nhân: "Khi nào cô thấy đau trở lại, nhớ gọi y tá báo cho tôi biết". Cứ ân cần cẩn thận như thế, bác sỹ đi hết giường nọ đến giường kia. Cả phòng có tám giường thì cả tám bệnh nhân đều được bác sỹ thăm hỏi.

Tất cả bệnh nhân đều nhìn bác sỹ với một sự tin yêu, trìu mến. Em nhớ có lúc quay lại giường Nội, bác sỹ còn hỏi han việc học hành của em và dặn dò em lưu ý động viên, an ủi Nội. Lúc bác sỹ nói, em nghe giọng nói thật ấm áp và đầy sự thông cảm sẻ chia.

Khi khỏi bệnh, Nội trở về nhà, gia đình em chia tay với bác sỹ. Cả em và Nội đều lưu luyến. Hôm nay nhớ lại em càng cảm phục sự tận tình chu đáo của bác sỹ Xuân. Em muốn mình sau này lớn lên cũng sẽ trở thành bác sỹ để cứu giúp mọi người, làm những điều thiện giúp đời.

Bài mẫu 3

Nếu không có kỷ niệm em sắp kể thì có lẽ em đã không quyết tâm trở thành bác sỹ như vậy. Hôm ấy, em bị sốt, mẹ phải đưa em vào bệnh viện để khám bệnh. Em có dịp biết cô Mai, một bác sỹ giỏi khoa nhi trong thành phố của em.

Từ người cô toát lên một vể đẹp giản dị, đẹp tựa một nhành hoa Huệ trắng tinh khiết và thanh cao. Người cô mảnh cao, nhìn trông thật duyên dáng, dáng đi nhanh nhẹn, vẻ mặt hiền hòa.

Đáng chú trên khuôn mặt là cặp mắt của cô, đôi mắt dẹp lạ thường, đen lay láy nhưng đầy vẻ ưu tư, lo lắng tựa như đôi mắt của cô giáo em vậy. Có lẽ như thế nên vừa gặp cô em có nảy sinh cảm tình luôn mải ngắm nhìn cô, nhìn từ dáng đi, dáng đứng, phong cách làm việc...

Bác sỹ Mai nhẹ nhàng đến bên người bệnh, thăm hỏi ân cần việc ăn, ngủ của người bệnh, cô kiểm ta từ từ ấn nhẹ vào vùng bụng tai nghe ống kính để theo giõi sức khỏe người bệnh. Đôi bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo ấy làm việc thoăn thoắt.

Bác sỹ lấy dụng cụ đo huyết áp đắt ngay ngắn xuống giường người bệnh, bàn tay cô nhẹ nhàng xắn tay áo người bệnh lên, đặt ống nghe và cuốn cuộn vải dày vào tay họ. Hai ngón tay bóp đều vào ống cao su, kim đồng hồ nhích dần, nhích dần, cuối cùng cô ghi kết quả kiểm tra lên bệnh án. Cứ như thế cô mải mê làm việc.

Rồi cô lại lấy ống nghe đeo trên cổ ra để kiểm tra nhịp tim, phổi của từng người. Thỉnh thoảng, cô lại dùng đồng hồ nhiệt kế để đo nhiệt độ cơ thể của từng bệnh nhân. Sau cùng cô phát thuốc, và động viên vỗ về người bệnh như muốn san sẻ bớt nỗi đau của họ.

Dường như cô vui khi được người bệnh vui, cô buồn trước cái buồn của người bệnh, cô xem từng bệnh nhân như ân nhân của cô vậy, đúng là lương y như từ mẫu, thầy thuốc như mẹ hiền.

Hình ảnh cô bác sỹ đã in sâu trong tâm hồn em và khiến em vô cùng cảm phục. Em nghĩ mình phải cố gắng học tập để sau này làm được như cô, làm được việc cao quý trong những nghề cao quý ấy.

Cập nhật tin tức công nghệ mới nhất tại fanpage Công nghệ & Cuộc sống

Nguồn tin:

 

Tham gia bình luận