Biết chấp nhận con người của nhau là điều hạnh phúc.

Biết chấp nhận con người của nhau là điều hạnh phúc.

Đó là vợ chồng anh Nguyễn Hữu Bốn và chị Nguyễn Thị Nhung ở tổ 5, khu phố Phú Tân, phường An Lộc, thị xã Bình Long, tỉnh Bình Phước.

Anh Bốn, nay ngoài 60 tuổi, chị Nhung, hiện 51 tuổi, kể về cuộc sống gia đình hơn 30 năm qua như những thước phim quay chậm với niềm vui, nỗi buồn và hạnh phúc vỡ òa. Trong căn nhà xây kiên cố, khang trang rộng rãi, mát mẻ, lọt thỏm trong khu vườn với cây trái sum suê, trĩu quả bên suối thuộc tổ 5, khu phố Phú Tân, phường An Lộc. Anh chị nhớ lại, cả hai đều sinh ra ở một ngôi làng quê thuộc tỉnh Quảng Trị, thuộc vùng Triệu Phong. Gia đình 2 người chia sẻ một ngôi nhà rộng vài trăm mét, cách nhau 3 căn.

z4469372337914_8d286c0c954de6717f0349f1eb8fdd39.jpg
Gia đình anh Nguyễn Hữu Bốn mở tiệc mừng nhân dịp sinh nhật chị Nguyễn Thị Nhung (anh Bốn chị Nhung đứng giữa)

Anh học hết lớp 10 trong khi chị học hết lớp 9 thì phải nghỉ học để phụ giúp gia đình công việc đồng áng. Cả tuổi thơ của hai người đều sống trong làng, và khi họ lớn lên, họ thường "va chạm" nhau trên nương rẫy của hai gia đình giáp ranh, nơi tình yêu nảy sinh bất cứ lúc nào không hay biết. Họ đã "cưa" đổ nhau và lên xe hoa năm 1992 sau những đêm trăng cùng dạo chơi trên ruộng lúa. Một năm sau, vợ chồng có đứa con đầu lòng và ba năm sau đón thêm đứa con út.

"Cưới nhau về, chúng tôi được gia đình bên chồng cất cho căn nhà gỗ nhỏ, sau đó cho thêm nửa mẫu (0,5ha) rẫy làm ăn khi chúng tôi ra riêng sống. Lúc này, vợ chồng tôi bắt đầu cắn móng. Tuy nhiên, làm lúa riết cũng chỉ đủ ăn; cuộc sống lặng lẽ trôi qua nơi thôn quê nghèo khó. Chẳng lẽ cứ sống nghèo vầy mãi mãi? Con cái sau này sẽ ra sao? Đặt ra những câu hỏi đó nên chồng bàn với tôi "vào Nam sống". Với hy vọng đổi đời, năm 1997, một người đàn ông đã vào Bình Phước để dự đám cưới người thân. Anh ấy đã ở lại luôn. Còn tôi sau khi giải quyết xong việc nhà vào năm đó, nách mang 2 đứa con thơ lên xe đò với vài bánh mì không, vài hộp sữa, mất 2 ngày 2 đêm để đến đây và sống cho đến nay" - chị Nhung nhớ về thời điểm mới nên duyên vợ chồng và "hành quân" đến quê hương thứ hai của Bình Phước để lập nghiệp.

z4469372324370_491dbce99d3217528bbcb06521a62914.jpg
Gia đình anh Nguyễn Hữu Bốn hạnh phúc bên nhau

Ngay khi đến Bình Phước, anh chị đã mua được mảnh đất rộng hơn 1,2ha, xây nhà gỗ đơn sơ để sinh sống, sau đó bắt tay vào làm lụng. Lúc đầu, anh ấy trồng đủ các loại rau màu, làm việc chăm chỉ với những người thuê để có được cái ăn trước mắt. Anh ấy bắt đầu trồng cây công nghiệp sau khi cuộc sống tạm ổn với mong muốn làm giàu. Quá trình "trồng chặt - chặt trồng" bắt đầu từ đây. Anh chị trồng tiêu được hơn hai năm vào năm 2000, khi vườn tiêu đang phát triển tốt, tươi tốt và sẵn sàng cho trái bói thì "dính" bệnh chết sạch chỉ sau một tháng. Vườn tiêu của vợ chồng anh ấy chuyển sang trồng điều xen cao su. Điều cho thu được hai đến ba năm thì bị phá bỏ vì thấy điều hay mất mùa, mất giá; chỉ giữ lại hơn 500 gốc cây cao su. Tuy nhiên, khi cao su cho khai thác giá lại rẻ bèo bọt, nên cạo được vài năm rồi chuyển sang trồng các loại cây ăn trái như sầu riêng, ổi, chôm chôm và măng cụt. "Vậy mà lại hay, những năm qua khu vườn mang lại thu nhập khá tốt, mỗi năm vài trăm triệu đồng," anh chị nói, thêm rằng khi con cái khôn ngoan biết phụ giúp cha mẹ thì anh thường xuyên đi làm xa nhà để kiếm thêm thu nhập.

Anh Bốn đã làm quản lý cho các doanh nghiệp sản xuất và chế biến hạt điều trong hàng chục năm, bao gồm cả các quốc gia châu Phi. "Khoảng 8, 9 năm nay tôi mới ở hẳn nhà làm vườn, còn trước đó cứ đi đi về nhà liên tục. Anh Bốn cho biết, "Nếu tôi và vợ không cố gắng nắm chặt tay nhau vượt qua mọi khó khăn thì chắc sẽ không thể vui vẻ ngồi đây nhâm nhi nước trà và đùa giỡn với cháu như hôm nay." "Hơn 30 đã qua, chúng tôi đã trải qua mọi "vui buồn khổ" và nếm đủ hương vị cuộc đời. Không thể có được niềm vui tuyệt vời của hôm nay nếu không biết gắn bó, đùm bọc, che chở, nâng niu, vun đắp, dìu nhau qua khó khăn. - chị Nhung đế thêm.

z4469372349478_3e0e4420f77fba32cf4cc25605667841.jpg
Gia đình anh Nguyễn Hữu Bốn hạnh phúc bên nhau

Anh ấy khuyên nên biết chấp nhận con người của nhau, cả ưu điểm và nhược điểm. "Sự thật là tình cảm vợ chồng sau một thời gian sẽ phai nhạt dần, không còn ở giai đoạn nồng nàn, lúc nào cũng nghĩ đến nhau như thủa ban đầu. Khi đó, nghĩa tình gắn bó lâu năm sẽ là cái níu chân nhau trước cám dỗ của cuộc sống. Nếu nói rằng vợ chồng sống bên nhau hơn 30 năm mà không có xích mích, cãi vã nhau thì điều đó là không đúng, nhưng khi thấy căng thẳng dữ dội, chồng phải biết nhịn vợ và ngược lại thì mới giữ được hạnh phúc lâu dài. - anh chia sẻ bí kiếp để duy trì hạnh phúc gia đình.

Nhiều người thường đề cập đến cách thức giáo dục con cái nên người khi họ nhắc đến gia đình anh chị Bốn. Trước đây, mặc dù kinh tế gia đình không khá giả nhưng anh chị luôn giành hết tình thương cho 2 con mình bằng mọi cách để cho chúng được "ăn ngon, mặc đẹp". Khi 2 con còn nhỏ, vợ chồng thay nhau đưa đón chúng đến trường, mãi đến cuối cấp ba mới để chúng tự lái xe đi học. "Nghĩ lại tội cho 2 đứa trẻ khi còn nhỏ, nhà thì heo hút nơi đồng hoang mông quạnh, xa trung tâm nên ăn cơm xong tối đến là cả 2 lao đầu vào học rồi lăn ra ngủ tít, ngoài giờ lên lớp hầu như không được vui chơi gì như chúng bạn ở khu phố thị. Tuy nhiên, chúng không ham chơi, đua đòi mà học hành chăm chỉ, luôn đạt thành tích cao. Thương bố mẹ cực khổ nên anh em xúm vào phụ bố mẹ mọi việc trong gia đình ngoài giờ lên lớp. Anh em nó làm thay việc cho bố mỗi khi anh đi làm xa, chị Nhung nói.

Khi còn dạy con về cách hợp nhau, chị Nhung chia sẻ: "Ví dụ, khi còn nhỏ, 2 anh em cũng có thể cãi vã khi giành đồ chơi của nhau, hơn là hơn thua nhau trong các cuộc trò chơi, thậm chí thậm chí. Khi tôi nói với tụi nó, "bố mẹ không có bà con máu mủ ruột thịt gì mà bố mẹ có cãi vã nhau đâu, vậy chúng con là anh em ruột mà tại sao lại cãi nhau, thấy có được không? Nói cách khác, chúng thuận anh em với nhau ngay." Người con út của anh chị, hiện 27 tuổi, đã có vợ và một con. Người con lớn hơn, hiện 30 tuổi, đã cưới vợ và chuẩn bị cho đứa con đầu lòng. Cả hai người con đều đã trưởng thành, có công ăn việc làm ổn định và mỗi người đều có tài sản riêng hàng tỉ đồng sau khi tốt nghiệp đại học.

Anh ấy không quên giúp đỡ những hoàn cảnh không may mắn vì anh ấy xuất thân từ nghèo khó nên khi có cuộc sống ổn định, anh ấy cũng không quên làm như vậy. Anh ấy thường xuyên tham gia các hoạt động thiện nguyện địa phương, mua hàng trăm kg gạo mang đến nhiều gia đình khó khăn trong khu vực khi dịch Covid-19 hoành hành. Ngoài việc nhà, với nhiệt huyết của mình, chị Nhung còn tham gia vào nhiều hoạt động xã hội khác trong vài chục năm qua. Đại diện nhiệm kỳ II của HĐND phường An Lộc. Ở khu phố Phú Tân, chị làm Chi hội trưởng Chi Hội Phụ nữ khu phố, Chi hội trưởng Chi Hội Chữ thập đỏ khu phố, tổ trưởng tổ thu hồi vốn ngân hàng chính sách xã hội khu phố, cán bộ y tế thôn bản khu phố, v.v. Theo chị Nhung, "Tôi chỉ muốn góp một chút sức lực của mình để chị em phụ nữ trong vùng không bị thiệt thòi, có cuộc sống tốt hơn."

Người phụ nữ nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, "giỏi việc nước, đảm việc nhà" tên là Nhung cũng đã có 22 lần hiến máu tình nguyện cứu người. Tôi nghĩ việc hiến máu là rất đáng quý vì người bệnh cần máu để truyền sự sống, lấy lại sự sống trước khi chết. Tôi hiến tặng một ít máu có nghĩa là tôi không sao mà lại cứu được sự sống cho ai đó đang cần.

Trong hơn 30 năm qua, gia đình anh chị đã được các cấp ngành, cơ quan, tổ chức, địa phương nhiều lần khen thưởng vì có những việc làm tốt đẹp cho gia đình, cho xã hội.

Ngoài ra, trong các cuộc thi của mình, anh chị đã đạt được giải Ba Ngày hội gia đình Việt Nam 28.6 do Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh Bình Phước tổ chức dành cho các gia đình tiêu biểu trong tỉnh; giải Nhất Ngày hội Gia đình Việt Nam 28.6 thuộc về các gia đình tiêu biểu do thị xã Bình Long tổ chức.

Cập nhật tin tức công nghệ mới nhất tại fanpage Công nghệ & Cuộc sống

Nguồn tin:

 

Tham gia bình luận